Xem Nhiều 5/2024 # Đọc Ấm Áp Nơi Tuyết Sơn (2) # Top 0 Yêu Thích

Ran xem xong có chút rất kinh hãi, bất động một lúc lâu sau khi bình tĩnh liền nhìn về phía shinichi cùng nhau đi ra khỏi chỗ ẩn nấp. Ran nhìn cả bạch ưng đực và bạch ưng cái, có chút đau lòng. Lúc này âm thanh đứt quãng của tiểu bạch ưng khẽ truyền đến. Ran bước nhanh về phía tiểu bạch ưng trước mặt, tiểu bạch ưng thân hình nhỏ nhắn cả người được bao phủ bởi bộ lông trắng như tuyết, lặng lẽ nằm ở đó không nhúc nhích. Ran cẩn thận quan sát, mới phát hiện một bên cánh của nó bị thương, ran nhẹ nhàng ôm nó lên, từ trong lòng lấy ra một chút bông y tế giúp nó cầm máu. Ran trong lúc giúp tiểu bạch ưng xử lý vết thương đột nhiên shinichi bày ra bộ mặt thản nhiên nhìn nàng, sau đó liếc mắt nhìn tiểu bạch ưng trong lòng nàng khẽ cười nói :” là hải đông thanh !” Ran kinh ngạc, nhìn tiểu bạch ưng trong vòng tay mình, nhỏ nhắn giống như chiếc banh lông trắng mềm mại. Thì ra chim nhổm là Hải đông thanh? Chúa tể của lòa chim ưng – hải đông thanh?

Ran đem tiểu bạch ưng băng bó cẩn thận liền ôm nó trở về biệt viện trên núi tuyết. Trên bàn ăn bày ra biết bao nhiêu là món điểm tâm, mặn có ngọt có, còn có các loại thịt, cá đủ loại thơm nức, nhưng vật nhỏ trong lòng mình từ đầu đến cuối không động đến bất cứ thứ gì, chỉ nhìn nàng rồi khẽ kêu lên vài tiếng. Ran nghe xong không hiểu nó đang cố gắng nói gì với nàng, đột nhiên Tiểu kỳ lân nói :” nó đói bụng đó chủ nhân à! Chủ nhân ngươi xem nó kêu cả ngày rồi, lại bị thương thế kia, thể lực đang càng ngày càng suy yếu a !”

Tiểu kỳ lân ánh mắt sáng rạng rỡ, nhìn hải đông thanh trong tay ran, vẻ mặt chờ mong.

” Không đúng, từ nãy đến giờ nó vẫn không chịu ăn bất kỳ thứ gì a!” ran nhíu mày, nàng chuẩn bị một bàn thức ăn , Hải đông thanh thế nhưng cái gì cũng không ăn, trong lòng không khỏi có cảm giác bất lực.

Tiểu kỳ lân vừa định lên tiếng thì nghe được âm thanh của shinichi từ bên ngoài tiến vào, nhìn lướt qua một bàn thức ăn :” hải đông thanh không phải nuôi như vậy. “

Shinichi bế tiểu bạch ưng trong tay ran qua, phân phó với kazuha.” vào phòng bếp chuẩn bị chút gan lợn và thịt bò, muốn nuôi – như thế là tốt nhất. “

” Đi tìm một chiếc lồng sắt, không gian rộng thoải mái một chút. ” shinichi lại phân phó nói :

Kazuha nhận mệnh lệnh đi ra ngoài.

Shinichi đem tiểu bạch ưng đặt trong lòng bàn tay, lăn qua lộn lại xem xét một phen,trên mặt tràn đầy ý cười. Tiểu bạch ưng này lại chính là hải đông thanh. Hải đông thanh sau khi trưởng thành có thể bay được vạn dặm không mỏi cánh, sức chiến đấu vô cùng bền bỉ ác liệt. Nó quả là một món quà tuyệt thế vô song.

Ran nhìn thấy biểu cảm đầy hứng thú của shinichi, nhất thời cảnh giác, liền đem tiểu bạch ưng đoạt lấy từ tay shinichi, nói :” tiểu bạch ưng này là của ta.” tiểu bạch ưng vốn đã suy yếu, ở trong tay shinichi liền tỏ vẻ sợ hãi, trở lại vòng tay của ran mới khôi phục tinh thần lại được một chút, cúi đầu ỉ ôi ở trong lòng ran.

Ran cảm thấy shinichi nhìn nàng không chớp mắt, đột nhiên shinichi mở miệng nói :” ran nhi,hải đông thanh này không phải là mèo nhỏ hay chó nhỏ, nàng biết cách nuôi sao? Nhìn xem thức ăn nàng chuẩn bị kìa.” shinichi hất mặt về phía bàn ăn, nhàn nhã nói :” nếu như cái gì nó cũng không ăn vậy thì cho dù có là chúa tể của loài chim ưng đi chăng nữa nuôi cũng phí thời gian. “

Ran lại tỏ thái độ thản nhiên, nói ;” không phải vương gia biết cách nuôi dưỡng sao? Hay là vương gia nghĩ rằng không muốn giúp ran nhi?”

Shinichi nghẹn họng, thấy sắc mặt bình tĩnh của ran liền lạnh nhạt nói :” Đương nhiên, có điều, cho dù ran nhi có thể nuôi nhưng hải đông thanh này cần phải được thuần hóa. Hải đông thanh bản tính hoang dã khó thuần, lúc này chỉ mới là con non, lại bị thương mới có thể ngoan ngoãn như vậy. Rồi một ngày nào đó khỏe lại, nó sẽ bay đi. “ Ran tất nhiên là biết chuyện này a, nói về thuần hóa chim ưng, nàng đương nhiên là không bì kịp shinichi, nhưng tiểu hải đông thanh này vừa rồi có vẻ rất sợ shinichi cho nên nếu để hắn thuần hóa thì cũng là một vấn đề nan giải.

Ran nghĩ gì đó nhân tiện nói :” ran nhi thật ra hy vọng có thể tự mình thuần hóa nó , nếu vương gia không phiền có thể hướng dẫn một chút cho ran nhi.”

Shinichi thấy ran kiên quyết không từ bỏ ý định, liền bất đắc dĩ nhìn tiểu bạch ưng trong lòng ran. Tiểu bạch ưng dường như cảm nhận được ánh mắt của shinichi, toàn thân khẽ run lên, ran nhìn bộ dạng đáng yêu của tiểu bạch ưng này bất giác bật cười. Đột nhiên âm thanh của kazuha vang lên ở ngoài :” vương gia,vương phi. “

Ran biết kazuha mang thức ăn từ phòng bếp đến liền gọi kazuha tiến vào. Kazuha trong tay bưng khay ,trên khay có hai dĩa đồ ăn, một là gan heo được cắt vô cùng tỉ mỉ, một là thịt bò được sắp xếp ngay ngắn đẹp mắt. Tiểu bạch ưng tựa hồ nghe thấy được mùi thịt tươi tinh thần như được lên dây cót, kêu chiêm chiếp, vặn vẹo trong lòng ran.

Kazuha cẩn thận bưng đến. Ran lấy bao tay cầm miếng thịt bỏ vào miệng tiểu bạch ưng.

Vốn đang lo lắng khối thịt quá lớn sẽ không vừa miệng nó, nhìn thấy nó há miệng ra, một miếng thịt liền bị nó nuốt hết vào miệng trơn tru, mới giật mình.

” Nó có thể nuốt được miếng thịt lớn thế a, liệu có tiêu hóa được không? ” ran nói.

” Đương nhiên. Tuy bây giờ chỉ mới là con non, nhưng qua mấy ngày sau, nó đã có thể tự mình ăn lấy. ” shinichi lơ đễnh lên tiếng.

Heiji cùng araide sau khi xong việc khảo sát biên phòng liền tìm đường lên đến tiểu viện trên núi tuyết , nhìn thấy ran cùng shinichi ngồi ở trước bàn chơi đùa với một nhúm lông nhỏ màu trắng.

Heiji ánh mắt nhất thời sáng lên, hắn từ nhỏ đến lớn rất thích nuôi các loại thú cưng nhỏ. Liền định chạy nhanh đến bàn ôm lấy tiểu bạch ưng trong tay để nhìn cho thật kỹ. Có điều còn chưa có động vào bộ lông của nó thì đã bị mổ vào tay một phát!

Heiji rất nhanh rút tay về, kêu một tiếng, khó hiểu nói;” đây là cái quái gì thế? Có cắn người không ! Sao hung dữ quá vậy a!”

Araide liếc liếc mắt một cái, bày ra bộ mặt uyên bác, từ tốn giải thích :” đây là hải đông thanh . loài hải đông thanh này chỉ sinh sống trên vùng núi tuyết,là loài chim vô cùng trân quý, có thể được xem như là vô giá, nó là một trong số loài chim ưng có khả năng bay xa ngàn dặm , hơn nữa lại bay nhanh nhất trong thế giới loài chim, ngay cả hai con kim điểu quý báu trong phủ chúng ta đem so sánh với tiểu bạch ưng này còn kém xa! “

Heiji bày ra vẻ mặt không thể tin :” Hải đông thanh ? Chúa tể của loài chim ưng – hải đông thanh đây sao? Thật hay đùa thế, nhìn bộ dạng của nó nhỏ như nắm tay thế này? Ban đầu ta còn tưởng là một con chim sẻ nữa a.”

Tiểu hải đông thanh giống như nghe hiểu được những lời heiji vừa nói, liền cố gượng dậy, tung đôi cánh với bộ lông trắng mềm kia dang rộng ra, vỗ phành phạch, chiêm chiếp kêu lên nhìn heiji, giống như đang thể hiện sự bất mãn của nó.

Heiji không cẩn thận, nhân cơ hội vỗ nhẹ đầu nó :” lông ngắn ngực nhỏ, cánh mỏng thế này, mi là chim nhỏ thì cũng chỉ là con chim nhỏ thôi, ưỡn ngực sải cánh cũng vô dụng! “

Tiểu hải đông thanh nghe xong câu nói của heiji, ” chiêm chiếp ” một tiếng, thoạt nhìn trông ủy khuất vô cùng, nó nhảy lại vào lòng bàn tay ran, cuộn tròn lại dùng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay ran , ran nhìn bộ dáng dựa dẫm vào mình liền không nhịn được tươi cười, nàng nhẹ nhàng vỗ về thân hình nho nhỏ của hắn, trừng mắt về phía heiji :” ta không cho phép ngươi ăn hiếp tiểu thanh nhà chúng ta! “

Heiji bày ra bộ mặt ái muội quét mắt nhìn sang ran cùng shinichi;” cái gì mà nhà các người, hừ ! Ta không phải người ngoài nha!”

Shinichi bên môi không khỏi giơ lên ý cười, ba chữ ” nhà chúng ta ” phát ra từ miệng ran nhi thân thiết đến cỡ nào, về sau hắn với nàng cũng sẽ có tiểu bảo bối ” nhà chúng ta “.

[ Ngất….lo gần ghê ha shin ca….]

Heiji nhìn bộ dáng sung sướng thoải mái hưởng thụ của shinichi liền tùy tiện ngồi xuống một bên hờn giận lên tiếng :” hai người giỏi lắm, dám lén lén lút lút đánh lẻ đi chơi , còn bắt được cả Hải đông thanh đem về. Còn ta với Araide, hai kẻ đáng thương này chỉ vì miếng ăn mà phải ra tay xử hết chuyện công sự mà lẽ ra phải chính shinichi ngươi giải quyết. Lần sau các người…. “

” Shin ca!”