Xem Nhiều 5/2024 # Mùa Hoa Pen’Sse Cô Đơn (Ngô Thị Học # Top 1 Yêu Thích

Mùa hoa pen’sse cô đơn (Ngô Thị Học – Hải Phòng)

Vững đưa cánh tay khoẻ mạnh của mình ra nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của tôi. Vững khẽ nhìn tôi và mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười của một chàng trai tuổi mười bảy đã chạm vào trái tim tôi những rung động của miền cảm xúc đẹp đẽ thời thanh xuân.

Chúng tôi nắm lấy tay nhau, cùng chạy thỏa thích, cùng hò hét ầm vang giữa những mùa lúa chín thơm quê hương.

Tiếng chim chèo bẻo, tiếng họa mi hót vui tươi như chờ đón ánh nắng của ngày mới rực rỡ, đón những mùa quả ổi ngọt ngào, mùa lựu chín thơm và mùa hoa pen’sse nở rộn ràng.

Tia nắng ấm áp vàng tươi của ngày lành lạnh trải dài theo những ngọn gió mùa hanh, nắng tưới thẫm những vạt cà và hoa bí đỏ bát ngát, nắng lấm tấm trên nhiều màu cỏ xanh rờn.

Mắt chúng tôi tựu lại tất cả chuỗi ký ức của ngày bình yên trong nắng. Cái nắng quê nhà trong trẻo này làm tôi cứ nhớ hoài những tháng năm sống bên Vững, còn Vững ở bên mình.

* * *

Ngôi nhà nhỏ của tôi nằm chênh vênh giữa cánh đồng làng. Là một mái nhà tranh nhưng chỉ là một cái lều lợp bằng rơm và được đắp gọn từ bùn đất ở con sông gần nhà. Mỗi sáng sáng lại nghe tiếng bê kêu, tiếng vịt thả ở khắp các triền đê cỏ non, nghe thấy cả tiếng Vững vang vang lên khi gọi tên tôi. Vững nắm chặt lấy đôi bàn tay tôi, cả hai cùng ngồi lặng lẽ bên sông ngắm nhìn mùa hoa pen’sse nở đỏ trong vườn ngoại.

Những bông hoa nở đỏ sắc thơm, những loài hoa rung rinh theo cánh gió, vẫn đẹp hoài, vẫn thương mến như tình bạn sâu sắc của chúng tôi qua năm tháng…

Vững thích không gian ngợp trời mây và nắng quê nhà này, thích được chiều chiều thong rong cùng tôi để ngắm hoàng hôn về trên những cánh đồng vàng và hái hoa pen’see tặng cho tôi.

Vững không quên và mãi cũng chẳng thể quên được hình ảnh về tôi trong trái tim anh. Nó ám ảnh anh bởi đôi mắt buồn cô đơn của tôi mỗi khi nhớ về mẹ, gọi cha trong nỗi đau khôn cùng.

Nghe tôi nhắc về ngoại, Vững thương lắm. Ngoại giờ đã già yếu, cái vườn nhỏ ngoại trồng đã bao mùa xanh tốt, thay lá, trổ hoa thơm nức bến sông quê. Những mùa hoa đỏ quê hương in dấu bước chân ngoại và đôi tay cần mẫn theo năm tháng trôi đi trên những đồi cỏ đất cằn mà giờ nó được tươi tốt và rực rỡ một sắc màu đẹp. Hoa pen’sse, hoa của hương đồng gió nội, loài hoa dễ mến, giản dị nhưng người người luôn thích thú khi được ngắm hoa trong khu vườn nhỏ bé của ngoại.

Vững thích nhìn khuôn mặt tôi khi có hoa pen’sse đỏ cài lên mái tóc mình, đó là khi cô thiếu nữ tuổi trăng rằm đẹp nhất. Tôi xấu hổ, ngượng ngùng khi đôi mắt anh nhìn tôi dịu hiền, đôi mắt trong sáng thật ấm áp và bình yên của chàng trai mười bảy.

Ở xóm quê ấy, nơi lam lũ đồng quê tôi chỉ có một người: một người luôn yêu thương, quan tâm và chăm sóc cho tôi, đó là Vững. Anh với tôi như là mặt trời sưởi ấm cái ốc đảo hoang nhỏ trong lòng của tôi. Những khi vui hay buồn, Vững luôn bên tôi, Vững hái đầy một giỏ ổi chín rồi làm những con cào cào bằng lá dừa tặng cho tôi để vui. Những chú cào cào bé nhỏ tôi yêu lắm!

Khuôn mặt dễ thương của Vững và giọng nói trầm ấm của anh, nó cứ khiến con tim tôi biết yêu thầm thương nhớ tự khi nào.

Mùa gió lạnh nào về, anh cũng mua cho tôi chiếc khăn len và áo ấm cho ngoại mặc qua mùa.

Chúng tôi lại ngồi chờ đợi nắng lên. Cái mùa nắng trong, tinh khiết của xứ quê mộc mạc luôn in dấu đọng nhớ trong tâm trí tôi và Vững. Khoảnh khắc ấy là tuyệt đẹp nhất, là vô hạn nhất và sẽ chẳng bao giờ thời gian có thể xóa bỏ, có thể ngăn cách được tôi và Vững xa nhau. Tôi cười hạnh phúc bên anh, hạnh phúc bên một người tôi yêu thương nhất.

* * *

Giờ đây khi nhớ lại kỷ niệm, nhớ lại những chuỗi ngày ấm áp ấy thì lòng tôi lại da diết, thương nhớ đến Vững khôn cùng.

Tôi rất nhớ anh, nhớ anh trong những cơn mơ còn thổn thức. Tiếng anh còn vang vọng đâu đây giữa những đồi cỏ hoa, giữa những cánh đồng rộng mênh mông bao la mùa lúa chín thơm hương. Tiếng anh cười hiền vẫn bên tôi. Khi bên Vững, tay tôi luôn nắm chặt lấy tay anh, như sợ mất anh, như sợ anh rời xa tôi và hai chúng tôi sẽ chẳng thể gặp lại.

Giữa đồi hoa đầy nắng trên cỏ xanh, giữa bát ngát những cánh cò trắng bay về phía mùa hoa pen’sse đỏ của vườn ngoại, những giây phút hạnh phúc nhìn thấy nhau bằng ánh mắt thân quen của tôi và Vững lại là ngày vui, vui rất nhiều của chàng trai làng quê ấy.

Anh kể với tôi bao điều hay, những ước mơ hy vọng tươi đẹp, những câu chuyện về cuộc đời mỗi người. Anh ngước nhìn lên bầu trời pha lê sắc nắng mà thấy thêm yêu sắc xanh quê hương mình. Anh muốn ước mơ của mình sẽ mang lại những niềm vui và cuộc sống thanh bình cho người người, sẽ mang đến hạnh phúc cho người anh yêu thương vô vàn nhất.

Tôi thấy nhớ và rất nhớ anh. Nhớ mỗi lần anh cài hoa pen’sse lên mái tóc cho tôi, nhớ anh ngồi đọc những cuốn sách truyện cùng tôi và cười thỏa thích khi vui lên, nhớ ánh mắt, đôi bàn tay của anh khi vỗ về, quan tâm khi tôi khóc nhớ về mẹ.

Những cánh diều Vững làm, đó là những cánh diều mơ ước và đầy khát vọng của tuổi trẻ. Anh viết vào đó biết bao điều tốt đẹp ở cuộc sống tương lai, mong điều hy vọng thiêng liêng ấy sẽ thành hiện thực với chính anh và tôi.

… Sau này, khi cầm cuốn nhật kí tuổi xanh của anh. Những người chúng tôi không cầm khỏi được dòng nước mắt xúc động và niềm thương nhớ tiếc thương đến anh. Những hồi ức thời thanh xuân thật đẹp biết bao! Nó gắn liền cuộc sống của tôi và Vững trong những tháng ngày bình yên nơi vùng quê lam lũ ấy. Mỗi một trang hồi ức là hình ảnh của tôi cùng mùa hoa pen’see đỏ sông quê và mùa nắng cũng tươi nguyên như thế nữa. Tôi cứ ao ước, cứ tiếc nuối nao lòng: giá mình được sống lại những ký ức ngọt ngào thuở ấy.

Ngày anh lên đường vào giảng đường đại học thành phố, chúng tôi chia tay nhau trong mùa mưa lành lạnh của xứ quê nghèo nồng nàn đất Bắc. Anh khoác thêm chiếc áo cho tôi và lau dòng nước mắt đang rớt xuống gò má của tôi.

– Đừng khóc mà em! Anh đi rồi sẽ về mà. Khóc nhiều là thành con mèo xấu xí đó em… – Rồi anh cười, cười trong màng nước mắt, cười trong cơn mưa lạnh vội vã.

Anh ôm lấy tôi trong dòng nhớ cồn cào của trái tim mình. Anh nấc nghẹn, xúc động, giọng da diết đầy thổn thức:

– Em à… Anh đi, anh sẽ trở về thăm em và ngoại. Chúng ta còn đón những mùa hoa pen’sse nở đỏ nữa mà em. Anh hứa, anh hứa sẽ về cùng em. Anh đi sẽ rất nhớ em, em à… Bàn tay anh nắm lấy tay tôi như không muốn xa cách. Anh đặt lên khuôn mặt tôi một nụ hôn thương nhớ, một lừa hứa nhớ mong cùng mùa hoa pen’sse đỏ.

Nước mắt tôi và nước mắt anh thấm ướt những cơn mưa bay bay trong mùa gió lạnh khẽ thổi bờ vai ai cô đơn.

Phút giây chia tay ngày ấy đến nghẹn ngào, xót xa trong con tim tôi mà cứ mỗi khi đến mùa hoa pen’sse đỏ nở rực bên sông thì lòng tôi lại đau đớn lắm. Nỗi đau xa cách của người tôi yêu thương nhất, nỗi mất mát đi một hình bóng thân quen yêu dấu của ngày xưa… Những ngày còn tuổi thiếu thời, chúng tôi bên nhau, gắn bó sống cùng đồng ruộng, cùng sông, cùng những cánh cò trắng bay với mây trời màu xanh biếc và những mùa hoa đỏ trong vườn ngoại tôi.

Tôi nhớ Vững, rất nhớ anh. Nước mắt trong trái tim mồ côi của tôi không khi nào lòng thôi nỗi nhớ vô vàn về anh. Anh đã đi xa, đã quá xa tôi rồi…

Mùa hoa pen’sse vẫn đỏ rực trong nắng ban mai quê nhà. Khu vườn của ngoại nhà tôi bây giờ thì tràn ngập tiếng chim chóc kêu líu ríu, tiếng cò đậu bay mỗi chiều hoàng hôn tắt nắng. Hoa pen’sse vẫn là đẹp nhất, vẫn mãi trường tồn theo năm tháng một màu đỏ thuỷ chung với người thương nhớ. Khi nỗi nhớ sâu thẳm cất giấu trong lòng mình đến một ngày kia điều đó lại hóa tĩnh lặng và bình yên như đôi mắt của người thiếu phụ mong mỏi và buồn mênh mang nỗi chờ người quay lại. Nỗi đau thăm thẳm ấy là những lát cắt vằn lên gương mặt những nét buồn đơn điệu, buồn trống vắng vì thiếu đi một người mình yêu thương và yêu nhiều nhất.

Vững giờ đâu còn bên tôi nữa…

– Ôi, đẹp quá! Em thích những cuốn sách này anh ạ! Những câu chuyện cổ tích tuổi thơ của Andersen.

Vững nắm chặt bàn tay nhỏ bé tôi trong lòng. Chúng tôi chạy đùa cùng gió giữa những mùa lúa chín vàng, giữa mùa hoa cỏ cây xanh tốt, thấy lòng nhẹ bẫng đầy xốn xang của tuổi mười lăm.

Chốn quê yên bình ngày ấy, vẫn là cuộc sống của cô gái hồn nhiên và trong trẻo lứa tuổi mười lăm. Sáng sáng vẫn là nụ cười đằm thắm của ngoại hiền, là nụ cười rực màu nắng trong của anh và ánh mắt anh dịu lại khi phủi nhẹ những cát bám vào vai áo tôi, anh hái những nụ cỏ làm trò cười với tôi, rồi có khi hai chúng tôi cùng ngồi tựa bên nhau nằm giữa mùa cỏ quê nhà mà vô tư cười thỏa mê nhìn tận lên trời xanh ao ước.

– Em có ước mơ gì không?

– Em ước được thấy cha và mẹ trở về cùng sống với ngoại và em. Em ước những ngày tháng này là mãi mãi. Anh thương em nhiều nhất. Em rất nhớ khi anh xa em.

– Ngốc ạ! Anh sẽ không bao giờ rời xa quê hương mình, sẽ không xa em, dù là phương trời nào anh cũng sẽ rất nhớ em, cô bé ngốc này ạ! – Anh đưa tay lau nhẹ những dòng nước mắt trên khuôn mặt tôi. Tôi nhớ nụ cười anh, nụ cười của một người chiến sĩ công an là mãi mãi trong tôi.

Ngày anh khoác lên người bộ cảnh phục màu xanh là ngày anh cũng rời xa tôi rồi. Tôi chỉ nhận được lá thư cuối cùng anh gửi cho tôi ép trong những bức hình tuổi thơ đã nhạt nhòa màu vẽ. Là những cánh đồng xanh bát ngát, là những chiếc diều thả lên trời cao, là những gió, những nắng, tiếng bước chân của trẻ thơ vui đùa trên cỏ quê nhà. Có cả màu hoa đỏ pen’sse nở nhiều rực khắp triền sông quê tôi, có những Vững và tôi, đôi mắt của hai người cùng nhìn về phương Đông ấm áp khi có tiếng chim cu gáy vang lừng những chòi nếp bên sông; thấy được cả màu của nụ cười trong sáng và thơ ngây lắm.

…Tôi cố giấu dòng cảm xúc đau đớn trong lòng. Những dòng chữ anh viết thẫm đẫm những kỷ niệm thời thanh xuân của hai con người chúng tôi, kỷ niệm xưa cứ rực rỡ một màu nắng tươi nguyên, ấm áp và chan hòa. Nó khiến tôi rưng rưng, giàn giụa nước mắt khi nhớ về anh, khi ai đó nhắc tên anh trên một chương trình truyền hình an ninh: “Một chiến sĩ công an đã hy sinh anh dũng khi làm nhiệm vụ trong cuộc đấu tranh và triệt phá đường dây buôn bán ma tuý qua biên giới”.

Anh đang ở một phương trời nào đấy thôi, và có lẽ rất gần, rất gần ở bên tôi. Anh luôn ở trong trái tim tôi đây thôi. Màu áo xanh quê hương, màu áo của người chiến sĩ công an, màu áo của niềm mơ ước mà cả hai chúng tôi từ ngày tuổi niên thiếu vẫn thích khi được thấy nó và được mặc nó lên người mình. Hạnh phúc khi thấy anh cười vui với những tấm hình chụp có màu áo xanh người chiến sĩ công an, anh đứng giữa quảng trường Ba Đình ngập nắng, ánh mắt ngập tràn niềm tin sắt thép của lời thề trước lá cờ Tổ Quốc Việt Nam. “Không sức mạnh nào có thể ngăn cản được những trái tim đầy khát vọng. Những trái tim ngày đêm đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ luôn khao khát được đấu tranh giữ yên bình cho đất nước”. Hình ảnh về anh vẫn còn lưu giữ trong những đôi mắt người thân, lưu giữ mãi trên những bầu trời xanh quê hương kia ấy.

Mùa hoa pen’sse đỏ lại cô đơn…”.

Tháng năm xa rồi! Hạnh phúc như những cánh nhạn bay cuối chân trời xa. Ở một n ơi nào đó, nơi mảnh đất hồn quê thiêng liêng này, tôi vẫn còn thấy bóng hình anh giữa mùa lúa hương chín thơm, thấy anh thấp thoáng bên vườn hoa của ngoại. Những con cò trắng đậu bay, những chào mào líu ríu đầy phía bầu trời, chúng rủ nhau về bình yên đậu trên mảnh đất quê hương nơi mùa hoa pen’sse đỏ rực màu yêu thương.

Giờ hoa pen’sse đã nở, sao chỉ có một người chờ mong một người…